Tôi sinh ra ở cố đô Huế, nơi mà áo dài đã trở thành một phần của cuộc sống. Tôi lớn lên với hình ảnh quen thuộc của tà áo dài, ngày bé tôi thường ngắm mẹ tôi say sưa mỗi khi bà mang áo dài đi làm, đi lễ tiệc. Ra đường lúc nào tôi cũng nhìn thấy các cô nữ sinh trong bộ áo dài trắng tinh khôi tô điểm con đường xanh rì cây lá đến trường, không khó để thấy những thiếu phụ nhẹ nhàng trong tà áo dài đầy màu sắc ngang qua phố. Cho đến hôm nay, nơi tôi sống áo dài vẫn là trang phục được bắt gặp khắp nơi, tinh tế hơn, đa dạng hơn và uyển chuyển hơn với hơi thở thời đại. Chúng tôi đang từng bước khẳng định Huế là “Kinh đô của Áo Dài”.
Ở Huế rất dễ dàng bắt gặp những cửa tiệm may áo dài dọc các con đường như Mai Thúc Loan, Nguyễn Sinh Cung, Phan Đăng Lưu, Bạch Đằng, Chi Lăng … tiệm may áo dài xưa đan xen với những tiệm may mới. Bất cứ ai khi ghé thăm cố đô, dù chỉ một chút thôi, cũng đều muốn sở hữu chiếc áo dài đậm chất Huế, được may khéo léo theo kiểu thắt đáy lưng ong, hay áo dài ngũ thân, mỗi kiểu áo dài đều được chăm chút tinh tế trong từng đường kim, hoạ tiết, hình thêu, nên vừa tôn đường cong mềm mại của người phụ nữ, rất thẩm mỹ nhưng vẫn tạo cảm giác thoải mái, tà áo rất bay, không hề lộ chỉ và đường may.
Năm 16 tuổi, tôi nhận được chiếc áo dài đầu tiên, nó là bộ đồng phục dành cho các năm học cấp 3 mà nữ học sinh nào cũng muốn có, nó đánh dấu ngày tôi trưởng thành và là niềm tự hào của cả gia đình. Với con gái tôi, tôi tặng cô bé chiếc áo dài đầu tiên vào năm con 10 tuổi khi cô ấy có buổi diễn văn nghệ ở trường. Khi con gái tôi loay hoay với hàng cúc áo dài bên hông, và nhờ tôi gài hộ tôi cảm thấy một sự kết nối mạnh mẽ ở đây, tôi chạm vào kí ức hạnh phúc khi lần đầu tiên mang áo dài của tôi, tôi nhìn thấy sự dịu dàng của cô gái trước mặt tôi, cái mà ngày thường tôi chưa được thấy. Nhìn ánh mắt rạng rỡ của con gái khi khoác lên mình bộ áo dài, tung tăng, duyên dáng tôi thấy lại hình ảnh của mình ở trong đó.
Bây giờ khi đã qua tuổi 40, áo dài vẫn luôn là sự lựa chọn đầu tiên của tôi như một thói quen đã duy trì từ thời thơ ấu. Bạn biết không, chúng tôi mặc áo dài trong lễ cưới của mình, khi đi làm, đi sự kiện, đi gặp gỡ, hoặc đôi khi cũng chẳng vì dịp gì cả, chỉ đơn giản vì đó là một ngày đẹp trời và tôi quá yêu tà áo dài.
Những chiếc áo dài đã cùng tôi đi qua biết bao khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời. Tôi nghĩ mình thật may mắn và hạnh phúc khi thấy các con lớn lên từng ngày trong sự yêu mến và trân trọng đối với tà áo dài. Với chúng tôi, Áo dài không chỉ như một biểu tượng văn hoá của dân tộc, mà còn là một phần của cuộc sống, là sự kế thừa và tiếp nối truyền thống gia đình qua nhiều thế hệ.
Nếu những câu chuyện này chạm đến trái tim bạn, hãy chung tay cùng chúng tôi giúp đỡ các em nhỏ mồ côi và tàn tật ở Việt Nam, thông qua đường link quyên góp của Hello Asso tại đây: https://www.helloasso.com/associations/art-space/formulaires/1/en
Comments